[impulsive = bốc đồng]
Lại là mình đây hihi! Mình cảm giác mình viết cái này cho bản thân thì đúng hơn.
Thực ra gần đây mọi post của mình đều lên theo kế hoạch hơn, nghĩa là mình cố gắng soạn ý tưởng và thời gian dự kiến lên bài trước. Nhưng cuối cùng thế nào mình vẫn luôn đột nhiên muốn làm hoặc muốn viết một cái gì đấy, xong muốn up luôn =s= Thói quen đấy thật sự không tốt chút nào. Bài viết mà các bạn đang đọc cũng được tạo ra bởi sự bốc đồng, hờ hờ.
Gần đây mình có nghe một cái podcast nói về sự khác nhau giữa Bản Năng và sự Bốc Đồng mà mình thấy hay ho, mọi người có thể nghe tại Đây.
(podcast nói về chuyện tình cảm là chính nhưng đây cũng là một kênh rất hay nếu ai quan tâm đến cách nhìn nhận cuộc sống của một người phụ nữ tự chủ và mạnh mẽ, đặc biệt khuyên các bạn nữ nên nghe).
Oke quay trở lại chủ đề chính. Mình đã suy nghĩ về việc chính mình cũng đầy sự bốc đồng và bản năng. Như con dao hai lưỡi, và nó trỗi dậy ở tần suất hằng ngày. Đang làm cái này lại xọ cái kia, các ý tưởng nảy lên liên tục, đã nảy lên là làm như điên như dại để rồi tắt ngúm vì kiệt quệ.
Sự bốc đồng cũng khiến mình hay bị rơi vào trạng thái stress không cần thiết. Đương nhiên nó không phải là nguyên nhân chính, nhưng thường là cái xuất phát điểm và rồi kết hợp cùng tổ hợp các yếu tố nội và ngoại cảnh, khiến cho cuộc sống của mình không ngừng biến động (đôi khi là drama…)
Nhưng sự bốc đồng cũng là nguồn nguyên liệu mạnh, kiểu như dầu hoả, đã tiếp thêm năng lượng cho các bản năng tốt của mình. Giờ đây mình thừa nhận điều đó. Khi mình muốn làm cái gì đó tốt đẹp cho thế giới, cho động vật, thiên nhiên (và cuối cùng là cho con người), thì sự bốc đồng khiến các ý tưởng thành hiện thực nhanh hơn nhiều lần. Giúp đỡ người khác, hỗ trợ các artist khác, giúp các bạn bé hơn trên con đường tự lập của họ, làm kênh Youtube,… Sáng nay mình vừa rửa bát vừa nghĩ với bản thân: “Chính vì bà cứ thích làm người hùng kiểu hero đi giúp mọi người với cả thích thể hiện nên bà mới kiệt sức đó :V “
Ờ đúng ha! Nếu trong óc mình mà thường xuyên nghĩ đến hình ảnh chỉ có bản thân mình tận hưởng một cái gì đấy, thì có lẽ kết quả ngoài hiện thực nó sẽ như vậy, sẽ tốt cho cuộc sống của mình hơn, nhất là về mặt tài chánh (ha ha). Nhưng mà bản năng của mình là thích lan toả, thích nhìn thấy mọi người nhận được kết quả từ đấy, thừa nhận điều đó cho nhanh. Vì thế nên giờ đây mình sẽ cố gắng để tìm các hình thức lan toả mà bảo toàn được năng lượng cho mình và vẫn có ích cho mọi người (và thiên nhiên động vật).
Đây là cách mình nhìn nhận bản thân vào khoảng mấy tháng trước rồi vẽ vào sổ, nhìn về quá khứ với một sự cảm thông và yêu thương hơn:

Ngồi chỉnh trang lại Youtube cho một chặng đường mới, nhìn lại hơn 100 (?!) video mình làm, rồi còn làm hết sức tâm huyết nhất trong khả năng, thấy thương mình ghê. Mình của ngày đó đã cố gắng biết bao. Nói thật lòng là giờ chịu đó không làm nổi khối lượng công việc như vậy. Khủng khíp!
Cần phải nghĩ ra những kiểu làm việc mới! Cố gắng lên nào! Hây hây!
Trong lúc đang định viết bài blog này thì mình có đọc được post của bạn Nam (Tired City) khá là hay, có thể hơi đồng quan điểm với mình lúc này, chia sẻ với mọi người luôn nha: Đây na.
Chúc những ai đi ngang qua và đọc bài viết của tui một ngày vui vẻ và thong dong, yêu những gì bạn đang có.
Với mình thì một ngày cày cuốc lại bắt đầu ^^