impulsive Cammy

[impulsive = bốc đồng]

Lại là mình đây hihi! Mình cảm giác mình viết cái này cho bản thân thì đúng hơn.

Thực ra gần đây mọi post của mình đều lên theo kế hoạch hơn, nghĩa là mình cố gắng soạn ý tưởng và thời gian dự kiến lên bài trước. Nhưng cuối cùng thế nào mình vẫn luôn đột nhiên muốn làm hoặc muốn viết một cái gì đấy, xong muốn up luôn =s= Thói quen đấy thật sự không tốt chút nào. Bài viết mà các bạn đang đọc cũng được tạo ra bởi sự bốc đồng, hờ hờ.

Gần đây mình có nghe một cái podcast nói về sự khác nhau giữa Bản Năng và sự Bốc Đồng mà mình thấy hay ho, mọi người có thể nghe tại Đây.

(podcast nói về chuyện tình cảm là chính nhưng đây cũng là một kênh rất hay nếu ai quan tâm đến cách nhìn nhận cuộc sống của một người phụ nữ tự chủ và mạnh mẽ, đặc biệt khuyên các bạn nữ nên nghe).

Oke quay trở lại chủ đề chính. Mình đã suy nghĩ về việc chính mình cũng đầy sự bốc đồng và bản năng. Như con dao hai lưỡi, và nó trỗi dậy ở tần suất hằng ngày. Đang làm cái này lại xọ cái kia, các ý tưởng nảy lên liên tục, đã nảy lên là làm như điên như dại để rồi tắt ngúm vì kiệt quệ.

Sự bốc đồng cũng khiến mình hay bị rơi vào trạng thái stress không cần thiết. Đương nhiên nó không phải là nguyên nhân chính, nhưng thường là cái xuất phát điểm và rồi kết hợp cùng tổ hợp các yếu tố nội và ngoại cảnh, khiến cho cuộc sống của mình không ngừng biến động (đôi khi là drama…)

Nhưng sự bốc đồng cũng là nguồn nguyên liệu mạnh, kiểu như dầu hoả, đã tiếp thêm năng lượng cho các bản năng tốt của mình. Giờ đây mình thừa nhận điều đó. Khi mình muốn làm cái gì đó tốt đẹp cho thế giới, cho động vật, thiên nhiên (và cuối cùng là cho con người), thì sự bốc đồng khiến các ý tưởng thành hiện thực nhanh hơn nhiều lần. Giúp đỡ người khác, hỗ trợ các artist khác, giúp các bạn bé hơn trên con đường tự lập của họ, làm kênh Youtube,… Sáng nay mình vừa rửa bát vừa nghĩ với bản thân: “Chính vì bà cứ thích làm người hùng kiểu hero đi giúp mọi người với cả thích thể hiện nên bà mới kiệt sức đó :V “

Ờ đúng ha! Nếu trong óc mình mà thường xuyên nghĩ đến hình ảnh chỉ có bản thân mình tận hưởng một cái gì đấy, thì có lẽ kết quả ngoài hiện thực nó sẽ như vậy, sẽ tốt cho cuộc sống của mình hơn, nhất là về mặt tài chánh (ha ha). Nhưng mà bản năng của mình là thích lan toả, thích nhìn thấy mọi người nhận được kết quả từ đấy, thừa nhận điều đó cho nhanh. Vì thế nên giờ đây mình sẽ cố gắng để tìm các hình thức lan toả mà bảo toàn được năng lượng cho mình và vẫn có ích cho mọi người (và thiên nhiên động vật).

Đây là cách mình nhìn nhận bản thân vào khoảng mấy tháng trước rồi vẽ vào sổ, nhìn về quá khứ với một sự cảm thông và yêu thương hơn:

Ngồi chỉnh trang lại Youtube cho một chặng đường mới, nhìn lại hơn 100 (?!) video mình làm, rồi còn làm hết sức tâm huyết nhất trong khả năng, thấy thương mình ghê. Mình của ngày đó đã cố gắng biết bao. Nói thật lòng là giờ chịu đó không làm nổi khối lượng công việc như vậy. Khủng khíp!

Cần phải nghĩ ra những kiểu làm việc mới! Cố gắng lên nào! Hây hây!

Trong lúc đang định viết bài blog này thì mình có đọc được post của bạn Nam (Tired City) khá là hay, có thể hơi đồng quan điểm với mình lúc này, chia sẻ với mọi người luôn nha: Đây na.

Chúc những ai đi ngang qua và đọc bài viết của tui một ngày vui vẻ và thong dong, yêu những gì bạn đang có.

Với mình thì một ngày cày cuốc lại bắt đầu ^^

Advertisement

Tháng 7 – 2019 : Gặp gỡ

Mình đã bỏ qua chiếc blog tháng sáu bởi nó cũng chẳng có gì nổi bật. Hình như mình đã dành toàn bộ tháng này để tiếp tục gắng sức tổ chức cuộc sống. Có lẽ rằng tháng sáu, tuy chật vật, cũng đã hoàn thành nghĩa vụ của nó, bởi tháng bảy của mình đến rất nhẹ nhàng và vui vẻ.

Tháng bảy có gì nhỉ? Mình nhận được một lời mời làm talkshow, dù cuối cùng nó cũng không thành. Nhưng lúc mới được mời, mình khá hào hứng. Bởi khi bắt đầu chia sẻ nhiều trên mạng xã hội, mình đôi lúc có tưởng tượng một ngày mình sẽ có một cái talk. Trong tưởng tượng, mình kể câu chuyện của mình (nếu mình có thể kể lại, hẳn đã có một thành công nhất định nào đó đã xảy ra) và bên dưới, mọi người đang chăm chú lắng nghe. Rồi mọi người vỗ tay vì mình kể chuyện vui quá…ha ha. Quả là tưởng tượng, cũng khá thú vị phải không nào.

Vẽ nón cho chị Yến. Mình đã bay bay với ý tưởng về Talkshow như cái nem kia.

Và khi có người đề xuất với mình về một talkshow, mình chỉ cảm thấy: À…nó đến sớm hơn mình tưởng. Mình biết rằng mình cũng chưa hẳn có thành công gì, nên mình chỉ vui vì nó đã đến sớm thôi. Nên khi lời mời đó tự nhiên không thành, mình cũng khá hụt hẫng (tưởng tượng bị nổ bụp như một chiếc bong bóng).

Chưa hụt được bao lâu thì mình lại có thêm những lời động viên và lời mời khác đến liền kề bên nhau. Chà, mình sẽ bình tĩnh tiếp tục làm tốt những việc mình có thể dù cái talkshow nọ có đến hay là không đi chăng nữa.

Mình vẫn rất vui vì chỉ thông qua cụm từ “talkshow”, mình đã kết nối một chút đến một số nghệ sĩ khác và nhận được sự ủng hộ từ phía họ.

Một sự ủng hộ to lớn khác đã đến vào những ngày giữa tháng bảy, đó là từ em Vy ở Sài Gòn. Mình chưa bao giờ nghĩ mình lại có được sự ủng hộ nhiệt huyết đến như thế từ một em nhỏ mình chưa gặp bao giờ. Đọc thư của em, biết được những gì mình làm cũng đem lại được gì đó cho người khác, mình thực sự cảm thấy sung sướng. Cách đó vài hôm, ngồi bên Hồ Tây gió lộng, mình còn đang cố định hình lại mục đích của tất cả những gì mình đang làm. Lá thư của Vy đến thật đúng lúc và có ý nghĩa rất lớn. Chưa kể, Vy còn gửi một rổ quà, mỗi món quà là một chiếc note nho nhỏ.

Đúng vậy đó! Cái này làm mình nhớ đến truyện tranh Maruko, huyền thoại làm nên tuổi thơ của mình.

Tháng bảy nhẹ nhàng là vì công việc của mình khá êm xuôi. Dự án ở Hội An của mình đã bước vào giai đoạn chính: sản xuất. Và mọi thứ diễn ra rất đúng quy trình, với sự ủng hộ và tin tưởng từ phía khách hàng làm mình có động lực khá nhiều. Khi được tin tưởng thì ta càng nên cố gắng đúng không? Bởi ở những ngày đầu này, niềm tin là rất quan trọng. Hãy trân trọng tất cả những người đã đặt lòng tin vào ta ở thời điểm bắt đầu này nhé.

Ngoài ra thì mình cũng hoàn thành được một câu chuyện nhỏ, vài chiếc tranh trong kế hoạch, làm Vlog trở lại…nói chung là êm thấm hơn tháng trước.

Những ngày cuối cùng của tháng bảy, mình đi dự talkshow của Hino: “Grace Under Pleasure; Greed Under Pressure”, nằm trong chuỗi Minishow 01: Landing của Hanoi Indie Troup. Mình đã khá bất ngờ bởi Hino là một cô gái có nguồn năng lượng, mà mình cảm giác là, khá trái ngược với mình (ít nhất là thời điểm bây giờ). Nó không phải là một nguồn năng lượng trái cực, mâu thuẫn nhau, chỉ là một cái gì đó rất khác. Dù sao thì vì không làm được Vlog như mọi khi, mình đã chuyển sang vừa lắng nghe, vừa ghi chép lại những ý chính của buổi nói chuyện. Đúng là mỗi người lại có một câu chuyện “lịch sử hình thành” khác hẳn nhau. Ghi chép một hồi, mình nhận ra là Hino của tuổi 21 và mình của tuổi 26 đã có chung một điểm (dù nhận thức ở hai thời điểm khác nhau trong đời): đó là cảm thấy áp lực của những việc mình đang làm, đặt câu hỏi mình là ai? Và cuối cùng quyết định chọn sống khác đi. Và tất nhiên, cũng như Hino: “Literally, I can’t see shit ahead”, đó cũng là cảm giác của mình khi mình chọn đi con đường này, bây giờ vẫn vậy.

Dù có ra sao…cũng chẳng sao! Méo!

Lâu rồi mới gặp một người khác hẳn mình nhưng cũng có một chút gì đó giông giống mình. Hi vọng là chúng mình có duyên hợp tác. Tháng bảy gặp nhiều người mới với nhiều luồng năng lượng khác nhau quả là thú vị.

Lại tiếp tục đeo khiến giáp! Tháng tám, ta đến đây!

Tháng Năm – 2019

Tháng Năm có màu gì? Là màu của cầu vồng.

Tháng Năm trôi đi quá nhanh. Chỉ khi giở lịch Google Calendar ra mình mới nhận thấy tháng Năm đã vội qua mất, vì mình đã làm được rất nhiều việc. Lịch làm việc của mình được phân loại bằng màu, vì vậy tháng Năm của mình có màu như thế này:

Lịch “Cầu Vồng”. Nhiều việc, rất nhiều việc cần làm!
Chắc là những ai dùng Google Calendar sẽ hiểu ^^

Tháng này, mình chú trọng vào cải thiện năng suất lao động. Thay vì dằn vặt bản thân sao không vẽ đẹp hơn, mình chuyển hướng sang đầu tư thời gian vào việc tìm cách “làm việc hiệu quả” hơn. Nói chung, mình đang cố thúc ép bản thân, tìm một hướng đi tích cực hơn là “chỉ đơn giản là vẽ đẹp”. Dù nghe có vẻ hơi thiếu tự nhiên và tự nguyện, nhưng đôi khi ta phải quyết tâm tách mình ra khỏi lối suy nghĩ đã cũ, vốn không còn mang lại niềm vui.

Cách đây 2-3 năm, mình thường mất cả tuần để vẽ xong một bức tranh hoàn thiện. Giờ đây là khoảng 1-2 ngày. Điều này tuy không chứng tỏ mình đã vẽ giỏi lên nhưng nó cho thấy mình bắt đầu biết “phân tích” và “phân loại”. Không phải tranh nào mình cũng đâm đầu vào tỉa tót cho thật khủng. Mình đặt câu hỏi: Mục đích của tranh này là gì? Cách đơn giản và hiệu quả nhất để đạt được mục đích đó là gì?

Khi giở sang phần lịch làm việc tháng Tư trống trải với phần lớn các ô màu trắng, mình nhận ra là mình đã thay đổi khá nhiều chỉ trong một tháng. Đó cũng là lí do mình rất hay rơi vào trạng thái mệt mỏi, cạn kiệt năng lượng vì chưa quen với cường độ làm việc. Tuy nhiên trong tâm trí thì mình vẫn rất hào hứng, muốn học nhiều cái mới. Thật không dễ để ngừng suy nghĩ về công việc, kể cả trong lúc ngủ.

Chăm chỉ vẽ trên đường đi công tác!

Tháng Năm mang lại cho mình hai cơ hội.

Cơ hội thứ nhất đưa mình gặp những người bạn mới, để thấy mình còn quá nhỏ bé.

Quá trình minh hoạ dành cho video sản xuất bởi studio Ếch Phu Hồ. Video thuộc chiến dịch truyền thông cho website https://banchon.vn/

Các bạn bằng tuổi mình, nhưng đã đi một con đường gai góc từ cách đây 4-5 năm trước rồi. Ở tuổi đôi mươi, nó đòi hỏi một sự can đảm và bền bỉ nhất định. Mình chỉ bắt đầu khi đã trưởng thành hơn về suy nghĩ và vững vàng hơn một chút về cảm xúc, vậy mà nhiều lúc vẫn cảm thấy chưa đủ.

Đồ vẽ mang đến Studio của Ếch Phu Hồ

Cơ hội thứ hai đưa mình đến Hội An, gặp gỡ một gia đình hiện đại và cực kỳ thú vị. Gia đình nhỏ này làm mình nhớ đến chính nhà mình cách đây khoảng 10 năm, khi cả nhà cùng rong ruổi trên những cung đường bằng ô tô. Mình được gặp một bạn nhỏ 4 tuổi có tâm hồn trong vắt, với các loài khủng long, các hành tinh, hệ mặt trời xuất hiện trong mọi câu chuyện và các nét vẽ.

Các bạn khủng long đi tắm biển – Tout Tout vẽ

Hội An của năm nay thật khác, không còn phố mưa chật ních khách du lịch chen chúc, mùi của người của đất của sông bốc lên nồng nặc. Những ngày cuối tháng Năm, Hội An hiện ra là một thành phố đẹp đầy nắng, chứa đầy những câu chuyện, những tích, những biểu tượng, những tên gọi thú vị.

Hội An – Ảnh: Lê Hồng Phương
Thợ làm bạc ở Hội An – Ảnh: Lê Hồng Phương
Đèn lồng – Ảnh: Lê Hồng Phương
Nắng chiều ở Hội An – Ảnh: Lê Hồng Phương

Chuyến đi cuối tháng Năm đã nạp lại năng lượng cho mình. Về lại Hà Nội với studio bé nhỏ, vội vã chen chân vào tháng Sáu, mình tiếp tục làm việc và lên lịch “cầu vồng”. Chuyến đi đã gieo vào mình một mong muốn được di chuyển nhiều hơn. Mỗi ngày ở Hội An, mình muốn vẽ thật nhiều. Không phải là cảm giác khi vẽ trong studio của mình ở Hà Nội, nhiều khi là thách thức và thúc ép. Đó là cảm giác muốn bày tỏ cảm xúc của mình một cách rất tự nhiên, cứ muốn vẽ mà thôi. Mình sẽ nhớ cảm giác ấy và tìm cách để có lại nó thật sớm.

Cảm ơn tháng Năm và các bạn yêu quý.