(Tiếp từ Phần 1)
Tháng 4 năm 2018, mình tới Thượng Hải và được gặp các thần tượng của mình. Hai ngày workshop dày đặc các bài nói chuyện và chia sẻ kinh nghiệm trong ngành concept art, mỗi bài nói kéo dài khoảng 3 giờ. Buổi tối ngày workshop cuối cùng, chúng mình có một bữa tiệc giao lưu để toàn bộ học viên và các artist có thể nói chuyện thoải mái với nhau.
Nói chung tất cả các artist đều được vây kín bởi rất nhiều người, mọi người xin chữ ký và xin một vài sketch để làm kỉ niệm. Cá nhân mình cảm thấy xin sketch hơi…tham vì ở hội trường có rất nhiều người, ai cũng muốn có được hình vẽ như vậy thì mọi người không tự cảm thấy là thần tượng của mình sẽ bị mệt hay sao? Hàng người xếp hàng chờ xin sketch của chú Kim Jung Gi dài dặc dặc, làm người nổi tiếng thế giới khổ lắm.
Mình đi vòng vòng, vòng vòng quanh hội trường. Ở thời điểm đó, mình nhút nhát và rụt rè hơn bây giờ rất nhiều, mình không chủ động bắt chuyện với ai mà chỉ lặng lẽ quan sát. Một năm trôi qua, giờ khi nghĩ lại mình nhận ra việc đó tự làm mình thiệt thòi. Mình đã bỏ ra một số tiền không nhỏ, vượt qua hàng nghìn km để đến đây nơi rất nhiều người cùng chung sở thích với mình đang đứng trong một căn phòng. Vậy mà mình chỉ im lặng và đứng nhìn họ.
Cuối cùng thì mình cũng lấy được chút can đảm và chia nó ra được ba phần. Phần thứ nhất: Mình nói chuyện với Artgerm.

Sau khi để ý các bạn bu quanh Artgerm chỉ để xin sketch mà chẳng ai trao đổi hay đặt câu hỏi gì cho anh ấy cả, mình mạnh dạn chen vào cùng dòng người với mong muốn được nghe nhận xét về portfolio của mình. Trước chuyến đi thì quả thật mình đã nghiên cứu rất kỹ xem mình có thể làm được gì trong workshop ngoài việc nghe thuyết trình. Và một trong số các lợi ích mà mình muốn tận dụng đó là được nghe nhận xét của những người có chuyên môn về tranh mình vẽ. Portfolio của mình đã được sắp sẵn trong Ipad thành một album riêng nên cũng tiện để Artgerm có thể lướt qua chúng liên tục. Và những gì Artgerm nói với mình đã trở thành một trong những điều mà mình nhớ mãi trong hành trình xây dựng sự nghiệp vẽ:
Phần can đảm thứ hai được sử dụng một cách ngẫu nhiên. Mình muốn nói gì đó với Bobby Chiu, artist mà mình đã đã theo dõi kênh và nghe phỏng vấn trên kênh Youtube trong hai năm. Mình cũng thử vẽ theo sở trường của Bobby đó là “creature design”- thiết kế các loài vật giả tưởng, khi ở Việt Nam. Vì thế mình rất muốn nghe nhận xét của anh ấy về một vài phác thảo mình đã có trong sổ sketch.
Sau khi thoát khỏi nhóm các bạn Trung Quốc vây quanh Artgerm, mình nhìn thấy từ xa xa, anh Bobby đang đứng nói chuyện rôm rả với một nhóm học viên rồi. Vì thế, mình lại rảo bước quanh hội trường và tìm gì đó để làm trong lúc đợi Bobby có thời gian rảnh. Lúc đó, trong một góc phòng, Nicolas Nerimi đang ngồi cùng Kim Hyun Jin – trợ lí và là người chụp ảnh cho Kim Jung Gi. Mình te te bước tới gần gần đó vì thấy có vài bạn cũng đang ở đó nói chuyện rồi. Chú Hyun cực kì hồ hởi và thân thiện (thật sự sốc ha ha), khi thấy mình đang đơ đơ, chú chỉ về phía Nicolas và ra hiệu mình hãy thoải mái nói chuyện đi. Ngại ghê á, chẳng biết nói gì, mình lại xì cái portfolio ra vậy.
Nicolas Nerimi là một người hướng nội, chú nói rất bé và có vẻ gì đó như muốn tránh cái đám đông học viên này ra hết sức có thể (thế nên mình lại càng ngại). Dù sao thì mình cũng ở ngay bên cạnh rồi và mình hỏi xin ý kiến về những tranh mình đã vẽ. Sau khi lướt qua một lượt, Nicolas nói: “Tao thích tranh này m ạ”

Illustrations for Animal Asia Newsletter 2016.
Với những gì mình cảm nhận được qua quan sát bên ngoài, không khó hiểu nếu trong đám tranh của mình, Nicolas lại thích bức tranh này. Bức tranh được vẽ bằng mực trên giấy dành cho News Letter của Animals Asia vào năm 2016. Mội bức tranh hiền và tĩnh lặng, mình đã dành cho nó khá nhiều thời gian và tâm huyết. Để không làm phiền Nicolas, mình cảm ơn và nhanh chóng rời đi. Dù sao thì ở một hội trường với hàng trăm học viên, anh ấy sẽ vất vả đây.
Cuối cùng thì mình cũng có cơ hội để dùng nốt phần can đảm còn sót lại của mình để tiến về phía Bobby Chiu. Nghĩ lại thì có lẽ mình đã run run và nói rất ngập ngừng, chắc là cũng siêu nhạt nhẽo luôn…Một vài nhóm khác có vẻ như đã có một cuộc trao đổi rất thoải mái với anh ấy trong khi mình chỉ có thể nói ra đúng các ý chính mà mình đã cố soạn sẵn trong đầu từ trước. Lướt qua các bản sketch bằng bút chì của mình, Bobby Chiu nhận xét thẳng thắn, chỉ ra những điều không hợp lí trong giải phẫu và cả logic khi mình vẽ các con vật giả tưởng. Chỉ có 1 trong số các sketch được anh ấy khen, đó là bức Spider Daisy:

Mình hỏi Bobby: “Làm thế nào để vẽ được côn trùng trông dễ thương vậy ạ? Tao đã cố thử nhưng chúng có quá nhiều chân và vài đặc điểm không thể nào vẽ dễ thương nổi, tao thấy quá khó…”
Anh ấy trả lời: “Mày thấy khó thì mãi nó cũng sẽ vẫn khó mà thôi, chỉ là mày chưa đào sâu vào tìm hiểu và làm hết sức mình” Vừa trả lời, anh ấy vừa vẽ demo một chú kiến trong sổ sketch của mình.

Lời khuyên từ những người nổi tiếng trong chuyến đi này đã tác động rất nhiều đến chặng đường mình đi trong những năm tiếp theo. Mình ít nghi ngờ bản thân hơn, ngừng than thở, cố gắng hơn để tìm ra giải pháp mỗi lần đặt bút vẽ.
Suốt thời gian ở workshop, mình được các bạn người Trung Quốc đối xử hết sức nhiệt thành và thân thiện. Ngôn ngữ là rào cản lớn nhất, chúng mình dùng tiếng Anh làm cầu nối để hiểu nhau. Trước workshop, mình đi bộ khoảng 1km cùng em ngồi cạnh và một bạn học viên khác (chúng mình bắt gặp trên đường – cũng đang đi tìm đồ ăn) để ăn tối. Mình còn làm quen với một nhóm các bạn gái đến từ nhiều nơi trên đất nước Trung Quốc. Một trong số các bạn tặng mình tranh minh hoạ của bạn ấy, in trên một tấm vải, nằm trong series các ngày lễ truyền thống của văn hoá Trung Hoa.

Hai bạn gái khác mời mình ăn lẩu, trong đó có bạn Snow, người mình có duyên gặp lại ở Bắc Kinh chỉ vài tháng sau đó (mình sẽ viết về chuyến đi này).
Workshop kết thúc, mình ở lại Thượng hải thêm vài ngày và cố gắng đi nhiều nơi nhất có thể, trong đó có Disneyland, nơi mình đã mơ về suốt một thời thơ ấu.

Mình run lập cập suốt cả ngày và cuối cùng phải ra về sớm hơn dự kiến.




Buổi tối ở Thượng Hải rất lung linh và an toàn (mình đã hỏi kỹ các bạn người Trung Quốc, chủ nhà homestay và cả các bạn mình đi du học ở Trung Quốc thì đều nhận được câu trả lời giống vậy). Đường phố thì sạch và bạn có thể thong dong đi bộ một mình trong công viên, vườn hoa lúc 10pm mà chẳng phải sợ điều chi cả. Đi dọc các con phố lỗng lẫy và rộng lớn ở Thượng Hải, mình đã thực sự cảm thấy hạnh phúc. Khi đó mình 24 tuổi, mình đang sống trong giấc mơ của mình. Mình được làm những gì mình thích, mình còn trẻ và khoẻ, cảm tưởng như lúc đó mình là siêu nhân vậy, ha ha.
Bầu trời thật cao và mình thật tự do.


Mình đã rất may mắn có thể cảm nhận được điều đó trong đời, như thể cả thế giới đang đứng về phía mình. Chuyến đi sẽ không thực hiện được nếu mình không có sự ủng hộ của bố mẹ, của bạn bè và công ty. Mình cũng sẽ rất cô đơn nếu như em bé người Trung Quốc đã không chủ động bắt chuyện làm quen và ngồi cạnh mình suốt workshop. Mình sẽ chẳng vui vẻ gì nếu chủ nhà ở homestay mất dạng hoặc điều gì đó tệ hơn thế, nhưng họ luôn có mặt và hỏi xem mình cần gì, một ngày của mình ra sao, mời mình uống rượu vang, nấu cơm cho mình và kể cho mình nghe cuộc sống ở Thượng Hải. Và thật chán nếu mình không gặp Snow, cô bạn nhỏ đáng yêu không nói tiếng Anh, chúng mình nói chuyện với nhau qua Google Translate. Mình còn phát hiện ra chị họ của mình cũng đang ở Thượng Hải, nhờ có chị mà mình có nhiều ảnh đẹp (vì đi một mình chẳng ai cầm máy chụp cho cả), hai chị em cùng uống cafe ở Starbuck lớn nhất thế giới.

Shanghai Chenshan Botanical Gardens


Mình có thể đứng một mình ở Thượng Hải là vì luôn có mọi người ở bên mình. Khi chọn một con đường đơn độc để đi, chưa bao giờ mình nghĩ đến tất cả những điều này. Mình chỉ biết đâm đầu vào những gì bản thân muốn. Giờ đây, khi đã trưởng thành hơn một chút, mình cũng cố để thi thoảng có thể là một ngày vui của ai đó, hỗ trợ và hỗ trợ, bởi bản thân mình đã được trao cho rất rất nhiều sự giúp đỡ tuyệt vời.
Nếu có thể, mình sẽ tìm kiếm một “Thượng Hải” khác, lại bước đi trên những con đường gió lồng lộng như buổi tối hôm đó. Một buổi tối tự do, một bầu trời thứ hai. Mà cũng có thể chẳng cần tìm đâu xa, chỉ cần tin vào chính mình và được làm những gì mình muốn, bầu trời ấy đã luôn ở trong tim mình rồi.