Gần đây nhân dịp Tired City tổ chức thử thách Vẽ Cổ Tích, mình reup một số tranh minh hoạ truyện cổ tích vẽ cho tạp chí Heritage từ 2016-2018. Những hình minh hoạ trong khoảng thời gian này cũng đánh dấu bước chuyển đổi từ vẽ Digital sang vẽ màu nước của mình.

Một số bạn mong muốn mình làm tutorial vẽ Digital. Tuy nhiên thực sự kiến thức về vẽ Digital của mình chỉ đủ dùng thôi, không đủ để dạy cho ai vì hầu hết là tự học. Hơn nữa đã hơn một năm không còn vẽ với Wacom trên máy tính, giờ đây vẽ Digital và mình đã quá xa cách. Mình hầu như không còn cảm xúc với hình thức vẽ này nữa.
Mình không hề phủ nhận vẻ đẹp và sức mạnh của vẽ Digital bởi đây chính là công cụ đã cùng mình xây dựng sự nghiệp ở thời kì đầu. Nhưng xa mặt là cách lòng mà, đúng với tình người, cũng đúng với hoạ cụ.
Buổi đầu vẽ Digital của mình là từ cấp hai, khi mình mò mẫm vẽ bằng chuột với phần mềm Paint. Lúc đó là thời kì của giấc mơ trở thành Mangaka. Đến đại học, mình có chiếc Wacom Bamboo đầu tiên. Nhưng lúc có nó mình vẫn chưa biết khái niệm vẽ trên Photoshop là gì. Nhớ lại, khi ngắm nhìn những bức tranh của hoạ sĩ Shan Jiang (một người mình từng siêu hâm mộ trên mạng) mình đã không hiểu làm sao người ta có thể vẽ một cụm mây đẹp và ảo diệu đến thế .

Lúc đó mình không có khái niệm về layer, cứ thắc mắc sao người ta vẽ kiểu gì trong vắt trong veo vậy. Cho đến khi thầy dạy vẽ Digital của mình, anh Duy, nói: “Dễ mà, có thể làm được trên Photoshop!” Một chân trời mới đã mở ra. Mình không thực sự nhớ rõ lí do tại sao biết đến lớp học của anh Duy. Chỉ nhớ là lúc đó mình đang học những năm cuối ở FPT Arena và phải học 3D để làm đồ án cuối kì: làm phim hoạt hình. Và để làm đc hoạt hình thì trước hết phải vẽ được chút ít concept và thiết kế nhân vật cho dự án. Vậy là mình được anh Duy chỉ và giao bài tập vẽ digital trên Photoshop. Những bức vẽ đầu tiên của mình có dạng như thế này:

Kì cuối ở Arena mình vẽ được một ít concept, tuy nhiên chúng chẳng bao giờ trở thành nhân vật hoàn thiện bởi nhóm mình cãi nhau và dự án đổ bể. Dự án kết thúc, khi mông lung với cuộc đời, mình thử đi vẽ game. Lúc đó, phong cách của mình lại đổi thay và buộc phải thích nghi với môi trường làm việc.

Tuy nhiên mình sớm nhận ra game và mình là hai thứ hoàn toàn xa lạ và khác biệt. Chỉ sau 4 tháng, sự nghiệp vẽ game của mình kết thúc.
Mình nghĩ rằng đặc điểm nổi trội của vẽ Digital đó là nó cho phép mình biến đổi không ngừng, nhanh chóng học hỏi được nhiều thứ mới. Đối với mình ở thời điểm chẳng biết bản thân muốn gì và cũng có ít sự lựa chọn nghề nghiệp, kì cạch với Wacom và Photoshop có lẽ là lựa chọn khá phù hợp. Hai công cụ này đã đưa mình đến với bao nhiêu công việc khác nhau. Chúng an ủi, hỗ trợ và hoàn thiện phong cách của mình qua từng job. Vẽ sai hả, bình tĩnh, Ctrl + Z nào!
Nhưng dù có công nhận sự hữu dụng của vẽ digital, mình vẫn được đào tạo từ thuở ban đầu như một hoạ sĩ truyền thống. Nghĩa là từ bé thì vẽ bằng sáp màu, lớn hơn thì là bút chì – cục tẩy, khi luyện thi vào Đại Học thì dùng màu bột,…Tất cả đã trau rèn một thứ gọi là cảm giác của tay trên bề mặt giấy. Thứ cảm giác khó có thể thay thế được này đã buộc mình quay lại với vẽ truyền thống bằng một cách nào đó.
Mở đầu là với mực. Toàn bộ phần nét được vẽ trên giấy và phần màu được hoàn thiện với Photoshop. Và vì thế cách vẽ của mình ở thời điểm năm 2016, khi mình vẽ lần đầu tiên cho tạp chí Heritage, có thể gọi là Mix Media thì đúng hơn là vẽ Digital.
Mình khó có thể xác định lại được lí do mà cách vẽ của mình cứ thay đổi liên tục… Ở giai đoạn tiếp đến của sự nghiệp, mình thậm chí đẩy dần tỉ lệ vẽ tay lên, không chỉ dừng lại ở vẽ nét. Mình sẽ: vẽ sơ dạng tả hình khối và bóng trước bằng màu nước trên giấy, sau đó scan lên Photoshop để tiếp tục đẩy tranh sâu hơn.

Cái cảm giác thiếu vắng chất truyền thống trong tranh khiến mình khó chịu. Và cái cảm giác không đủ khả năng hay trình độ để vẽ y như truyền thống trên Photoshop còn khiến mình khó chịu hơn nữa. Sự bức bối này thúc đẩy mình phải tìm ra cách nào đó…khác.
Những nỗ lực của mình chấm dứt vào cuối năm 2017.
Mình quyết định sẽ hi sinh lợi thế được ấn Ctrl +Z, và quay lại hoàn toàn với phương pháp vẽ truyền thống, vốn nhiều thử thách nhưng dường như gần gũi hơn hẳn về mặt tâm hồn. Mình đã chia tay Digital một cách không hối tiếc dù nó có mang lại các tác phẩm thành công và được mọi người đón nhận khá nống nhiệt.
Ngẫm lại thì mình đã từ bỏ digital để đi theo tiếng gọi của trái tim phải không nhỉ? Vẽ trên máy – Digital painting, với Wacom + Photoshop là một loại hoạ cụ cực kì dễ học và tính ứng dụng cũng cực kì cao. Ở một số ngạch của nghề vẽ, bạn không thể không biết vẽ Digital. Vậy nên, phải nói sao nhỉ? Không biết vẽ Digital cũng hơi thiệt một tí.
Nhưng tất nhiên là, nếu bạn đã biết con tim mình đặt ở đâu, với một chiếc bút lông chẳng hạn, thì cũng chẳng sao cả.
Hãy đi theo tiếng gọi trái tim và vẽ hết sức mình. Bút chì hay Wacom, chúng chỉ là những loại công cụ khác nhau. Quan trọng chính là bản thân mình có đủ kiến thức căn bản về mỹ thuật để điều khiến chúng hay không mà thôi.
Nếu giỏi, thì vẽ bằng gì cũng được.
Hà Nội,
một ngày hè lúc 3h sáng.
Hay tuyệt!!!
LikeLike